Công Tử Biến Bại Gia Tử, Nàng Công Chúa Băng Giá, Lớp Học Đặc Biệt !!
Phan_36
“ Lâm gia cùng Lương gia tiểu tử không phải luôn cùng Ngô gia tiểu tử cặp kè với nhau sao , sao hôm nay không thấy Ngô gia tiểu tử kia vậy ? “ Trác Khê tùy ý quét mắt nhìn đám thiếu niên , cười tủm tỉm “ Chẳng lẽ cãi nhau sao ? “
Kiều Cảnh An nheo mắt nhìn Lâm Thư , quay đầu lại nói “ Em cũng không rõ nữa “
Vệ Kì thấy Kiều Cảnh An thần sắc bình tĩnh , nhất thời cũng không rõ cậu có biết chuyện hợp tác giữa Lâm gia đại thiếu gia cùng Ngô gia hay không , bất quá cảm thấy cậu em trai này của Kiều Sâm cũng không đơn thuần giống như tưởng tượng của mình , nếu cậu ta tiếp cận Kiều Sâm vì có mục đích khác , dựa vào trình độ coi trọng hiện tại của Kiều Sâm dành cho cậu ta , không biết có thể hay không mang đến phiền toái cho Kiều Sâm .
Lời đồn đại về chuyện Kiều Sâm hại chết mẹ của Kiều Cảnh An cũng không phải là ít , mà Kiều Cảnh An trước khi mất trí nhớ quan hệ với Kiều Sâm không tốt , cũng là vì chuyện đó , chỉ là hắn không rõ Kiều Sâm nghĩ gì , rõ rang hiện tại Kiều Cảnh Anh không có giá trị lợi dụng , vì sao còn muốn giữ cậu ta ở bên người , chẳng lẽ giữa hai người thật sự có cái gọi là tình an hem sao .
“ Tiểu An , em đã nghe qua mấy lời đồn đại chưa ? “ Vệ Kì mỉm cười nhìn về phía Kiều Cảnh An đang vùi đầu uống nước trái cây “ Những lời đồn đại về chuyện của mẹ em ấy “
Kiều Cảnh An thành thực gật đầu “ Ưm , chuyện này em đã nghe tiểu thư An gia nói qua rồi “ Nói đến đây cậu mang vẻ mặt tức giận nhìn về phía Vệ Kì “ Anh là bạn của ca ca , chẳng lẽ anh cũng tin những lời đó sao ? “ trong lòng có chút phòng bị , người tên Vệ Kì này hỏi vậy là có ý gì , muốn châm ngòi li gián sao ?
Biểu hiện của Kiều Cảnh An khiến cho Vệ Kì yên lòng , hắn vươn tay , sờ sờ đầu Kiều Cảnh An “ Không có gì , anh chỉ muốn cho em biết những lời đồn đại kia là không đúng , lúc mẹ em chết , Kiều Sâm còn đang ở nước ngoài , anh là bạn của Kiều Sâm nên không muốn những lời đồn đại kiểu này ảnh hưởng đến tình cảm của hai người “ Càng sờ càng thấy thích , Vệ Kì khom khóe miệng , khó trách Kiều Sâm thích sờ đầu Kiều Cảnh An , cảm giác này thật sự là rất không tồi .
Không được tự nhiên nhích đầu ra xa , Kiều Cảnh An trừng to mắt “ Không được tùy tiện sờ vào đầu của nam nhân “ Tuy bất mãn việc Vệ Kì sờ đầu mình , nhưng cậu rất hài lòng về sự bảo hộ của anh ta giành cho Kiều Sâm , người như vậy mới có tư cách làm bạn của ca ca .
“ Xì , lúc Kiều Sâm sờ đầu em , em cũng không phải nam nhân sao ? “ Trác Khê ngồi ở một bên giễu cợt
Kiều Cảnh An ực một cái uống cạn nước trái cây trong cốc , khiêu mi nói “ Ca ca là đặc biệt , ở trước mặt ca ca , em đầu tiên là đệ đệ , sau đó mới là nam nhân “
Trác Khê khinh thường cười nhạo “ Đúng là một đứa trẻ chưa cai sữa “ chỉ là trong đáy lòng nảy là ý hâm mộ , ngẩng đầu nhìn Kiều Sâm đang đứng cách bọn họ năm bước , chắc hẳn cũng nghe thấy những lời đó của Kiều Cảnh An , bằng không nụ cười trên mặt làm sao sáng lán đến chướng mắt như vậy .
Kiều Sâm đúng là đã nghe thấy những lời nói đó của Kiều Cảnh An , trong lòng anh vừa động , đi đến phía sau Kiều Cảnh An , nhẹ nhàng nắm lấy vai cậu “ Tiểu An , chúng ta về nhà thôi “
“Ca” Kiều Cảnh An ngẩng đầu nhìn Kiều Sâm mỉm cười , may mắn mình vừa đem cả cốc nước trái cây uống hết , thân thể nhích lại gần phía sau , vừa vặn ngả cả người lên người Kiều Sâm “ Sao anh lại tới đây ? “
Kiều Sâm liếc mắt nhìn Trác Khê , vừa rồi lúc mới tới , anh đã hỏi nhân viên bên trong , biết rõ em trai nhà mình không tổn hại gì , cho nên không truy cứu việc này . anh sờ sờ đầu Kiều Cảnh An “ Anh đưa em về nhà ăn cơm “
Vệ Kì liếc nhìn đồng hồ trên tường , Thiên Triều , buổi chiều 4h10’
Kiều Cảnh An nhẹ gật đầu “ Dạ , để em nói một tiếng với bọn Lâm Thư “
“ Không cần , anh vừa rồi đã nói chuyện qua với bọn họ “ Kiều Sâm cười cười “ Chúng ta bây giờ trở về đi “ Nói xong mắt còn mang ý cười nhìn tay phải của Vệ Kì .
Vệ Kì chỉ cảm thấy cánh tay vừa sờ qua đầu của Kiều Cảnh An có chút lạnh run , bất giác co rụt lại , cái ánh mắt này , cái ánh mắt này lực sát thương thật quá đáng sợ .
“ Tôi đưa Tiểu An về trước “ Kiều Sâm nói một câu với hai người , liền nắm tay Kiều Cảnh An , tâm tình rất tốt ra khỏi tòa nhà .
“ Hai người kia … quả thực khiến tôi không đỡ nổi “ Trác Khê đỡ lấy trán , quay đầu đã thấy Vệ Kì tay cứng ngắc cầm cái cốc , nghi hoặc hỏi “ Cậu làm sao vậy ?”
“ Không có gì “ Vệ Kì uống ngụm nước trái cây lạnh lẽo “ Chỉ là tay phải của tôi thấy hơi run “
Trác Khê yên lặng quay đầu , hiện tại những người đầu óc không bình thường càng ngày càng nhiều .
Bất quá , em trai đánh nhau với người khác , Kiều Sâm một câu cũng không nói , đây là quá dung túng đi .
Kiều Sâm mang Kiều Cảnh An lên xe , nâng kính lên , liền kéo Kiều Cảnh An vào trong ngực , dùng môi mình vuốt ve môi của đối phương “ Tiểu An , nếu em cứ nói những lời như vậy , anh sẽ không nhịn nổi “
Kiều Cảnh An hơi sững sờ , lập tức hiểu Kiều Sâm muốn nói gì , cậu vươn tay kéo lỗ tai Kiều Sâm “ Ai bắt anh phải nhịn “
Lời vừa nói ra , Kiều Sâm lập tức ngồi lại , đeo dây an toàn cho Kiều Cảnh An , sau đó đạp một cước vào chân ga .
“ Chúng ta về nhà thử xem ! “
Chiếc xe thể thao cao cấp số lượng có hạn này , rốt cuộc trong buổi chiều hôm nay , cũng được phát huy tốc độ xứng với danh xe hàng hiệu của nó , một trận gió lao vút về hướng Kiều gia .
Về đến nhà , sau khi dặn Vương quản gia không cho bất luận kẻ nào tới quấy rầy , Kiều Sâm liền kéo Kiều Cảnh An vào gian phòng của mình , sau đó cửa phòng ‘rầm’ một tiếng đóng lại .
Vương quản gia ngẩng đầu nhìn cửa phòng đóng chặt một lúc lâu , quay đầu đi ra ngoài sân nhỏ , cây lựu mấy năm trước gặp hạn của ông năm nay lại kết trái , đợi sau khi quả chin , liền hái xuống cho hai vị thiếu gia ăn a .
***
Cựa quậy trên giường , Kiều Cảnh An muốn tắm rửa sạch sẽ trước , vì vậy Kiều Sâm đành phái cùng em trai bảo bối vào phòng tắm .
Làn da Kiều Cảnh An trắng nõn , bởi vì mấy tháng nay kiên trì rèn luyện , cho nên thân thể thoạt nhìn cũng không phải màu bạch nhược yếu ớt . ngược lại mang theo sức sống đặc biệt của thiếu niên , khiến Kiều Sâm ngắm nhìn liền thấy tâm can ngứa ngáy khó nhịu .
Hòa nước đến nhiệt độ vừa phái , nước vòi hoa sen chảy theo đầu vai Kiều Cảnh An , sau đó là ngực , bụng , rồi đến nơi bí ẩn . Kiều Sâm nhìn theo dòng nước , nhiệt độ toàn thân ngày càng cao , rốt cuộc không thể khống chế tay mình …
Kiều Sâm vươn tay nắm ở phần eo Kiều Cảnh An , thanh âm mang theo ám ách “ Anh giúp em rửa phía sau lưng “ nói rồi , tay sờ lên tấm lưng trơn bóng của Kiều Cảnh An .
Không biết là do nhiệt độ cực nóng trên người Kiều Sâm , hay là do nước ấm , làn da Kiều Cảnh An rất nhanh nổi lên sắc phấn hồng nhạn nhạt , cậu quay đầu nhìn Kiều Sâm , phát hiện trong mắt đối phương mang theo dục vọng cơ hồ muốn đem cậu nuốt ăn vào bụng .
“ Tiểu An “
“ Ưm “ Môi bị một đôi môi mềm mại khác bao trụ .
Hai phiến môi gắn bó , đầu tiên là ôn nhu chạm vào , cuối cùng là cuồng nhiệt ôm lấy nhau
Kiều Sâm nhẹ nhàng giơ lên đầu gối , đụng chạm vào thứ hơi giương lên của Kiều Cảnh An
“ Ưm …” Thân thể Kiều Cảnh An có chút cứng đờ , Kiều Sâm thấy thế , cúi đầu ngậm lấy hai quả anh đào trước ngực cậu , tay phải chậm rãi rời xuống , cuối cùng cầm lấy ‘Tiểu An’
Hạ thân bị kích thích làm cho Kiều Cảnh An tựa hồ mất đi khí lực , thân thể tựa trước ngực Kiều Sâm , đặt đầu lên vai anh , có chút thở dốc .
Nước vòi hoa sen vẫn phả vào thân thể hai người , làm cho hai người vốn đang khô nóng , trở nên càng liệt hỏa .
Toàn than tựa hồ ngày càng nóng , Kiều Cảnh An dần dần không khống chế được bản thân , cho tới khi phóng thích , cậu hơi ngẩng cổ lên “ A … “
Kiều Sâm lại hôn lên môi cậu , một tay vòng qua eo cậu , tắt đi vòi hoa sen , vớ lấy chiếc khăn tắm lớn bên cạnh , lau khô nước trên người Kiều Cảnh An , liền ôm ngang lấy câu đi ra phòng tắm .
Tấm lưng xích lõa chạm vào ga giường mềm mại , Kiều Cảnh An vươn tay vòng qua cổ Kiều Sâm , hôn lên môi anh .
Kiều Sâm thuận thế đem Kiều Cảnh An kéo vào trong ngực , một tay tiếp tục châm hỏa trên thân thể cậu .
Ngay lúc Kiều Cảnh An ý thức trở nên mơ hồ , chợt cảm thấy địa phương phía dưới bị tiến nhập một thứ gì đó ấm áp , cậu bỗng dưng mở to hai mắt , phát giác được là ngón tay của Kiều Sâm , ngẩng đầu nhìn lên nhìn anh , đã thấy trong mắt đối phương tràn ngập nhu tình cùng ý yêu thương .
Trong lòng cậu mềm nhũn , vòng tay lên lưng anh , thanh âm mang theo ngượng ngùng “ Anh … nhẹ nhàng một chút “
Kiều Sâm nghe vậy , hiểu là Kiều Cảnh An nguyện ý cho mình , hạnh phúc hôn lên môi cậu , càng hôn càng thêm lửa nóng , mà nơi nào phía dưới cũng chậm dãi nới ra .
Lúc Kiều Sâm tiến vào , Kiều Cảnh An vì không khỏe nên trở nên cứng đờ , Kiều Sâm vội vàng ngừng lại , chịu đựng sự khó chịu dưới hạ thân , hôn lên gò má Kiều Cảnh An đến khi cậu thả lỏng .
Tiếng thở dốc trong phòng ngày càng nặng , trên giường hai người quấn lấy nhau , cực hạn triền miên …
Chương 76
Buổi sáng, Kiều Sâm tỉnh lại, khi nhìn thấy người trong ngực mình thì… thoáng có một cảm giác không chân thật giống như đang ở trong mơ. Yêu một người cùng giới, người ấy lại là em trai của mình, trong mắt những người không biết sẽ là kinh hãi thế tục đến thế nào. Nhưng chỉ có chính anh biết rõ, giờ khắc này anh có biết bao thỏa mãn, tựa hồ cuối cùng cũng tìm được thứ mình cần có nhất, đó không phải là điều mà thân phận tổng tài Kiều thị có thể cho anh.
Loại cảm giác ngọt ngào tràn đầy trái tim này, có lẽ chính là ‘hạnh phúc’ mà mấy bộ phim tình yêu kia hay nhắc tới, thứ mà anh chưa từng được thể nghiệm qua. Nhưng loại cảm giác mỹ diệu này, một khi được nếm thử, sẽ bị nghiện, sẽ dùng hết thảy mọi thủ đoạn để lưu lại nó.
Cho nên, người hiện tại đang nằm trong ngực mình, vô luận như thế nào anh đều phải giữ lại bên cạnh, cho dù đối phương giờ phút này đối với mình có lẽ chưa phải là tình yêu.
Đem người ôm vào trong ngực mình, đầu ngón tay Kiều Sâm lướt qua dấu hôn hồng hồng trên cổ Kiều Cảnh An, khóe miệng mỉm cười, mình cuối cùng cũng có thể đem người này chính thức ôm vào trong ngực.
Cảm giác ngứa ngáy trên cổ khiến Kiều Cảnh An mơ mơ màng màng mở mắt, thấy Kiều Sâm khóe miệng mang cười, đem đầu cọ cọ vào ngực anh, lại cảm thấy phần eo chua xót nói không nên lời, nhớ lại một đêm điên cuồng của hai người hôm qua, sắc mặt cậu có chút khô nóng, khẽ nói: “Thắt lưng của em…”
Vừa nghe lời này, Kiều Sâm lập tức tự giác vươn bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve bên hông Kiều Cảnh An: “Hôm nay đừng đi học, anh gọi người xin nghỉ cho em.”
Kĩ thuật mát xa của Kiều Sâm tuy kém hơn so với nha đầu phục thị mình ở kiếp trước, nhưng coi như được thông qua, Kiều Cảnh An cũng không chê, ngáp một cái: “Chiều nay em có một môn thi cuối kỳ.”
“Vậy buổi chiều anh đưa em tới trường, nhưng buổi học sáng nay thì không thể đi.” Không thể không biết làm một người anh trai nhưng lại giựt dây em trai mình trốn học là không đúng, nhưng Kiều Sâm vẫn hôn hôn khóe miệng Kiều Cảnh An nói: “Ngủ tiếp một lát?”
Kiều Cảnh An lắc đầu: “Đói.” Cái chỗ kia cũng không có cảm giác không khỏe, nghĩ đến Kiều Sâm đêm qua chắc đã nhân lúc mình mê man mà giúp mình tẩy trừ, cơm tối không ăn, lại đã trải qua vài phen vận động kịch liệt, bụng cũng đã có cảm giác đói.
Nghe thấy em trai bảo bối nói đói, Kiều Đại thiếu gia vội vàng đứng dậy mặc quần áo tử tế, lại cầm quần áo thay cho Kiều Cảnh An, hai người sửa soạn xong, Kiều Sâm mới nắm tay Kiều Cảnh An chậm rãi xuống lầu.
Vương quản gia vẻ mặt bình tĩnh dẫn hai nữ hầu bưng bữa sáng lên, ánh mắt hơi dừng lại trên cổ Kiều Cảnh An, rồi lại lập tức chậm rãi dời đi, đem một ly sữa đặt tới trước mặt cậu: “Nhị thiếu gia, uống cốc sữa để bồi bổ thân thể.” Sau đó mí mắt cũng không thèm nhấc lên đẩy một bát cháo loãng đến trước mặt Kiều Sâm, lại quay sang đem mấy món điểm tâm tinh xảo còn có hai quả trứng chần nước sôi tròn vo đưa tới trước mặt Kiều Cảnh An.
Làm xong, Vương quản gia mới không tình nguyện thả một cái đĩa trước mặt Kiều Sâm, mà trong đĩa, thình lình nằm hai cái bánh bao bé bằng hai ngón tay út (ăn kỉu gì nè trời @@b).
Phân phối bữa sáng xong, Vương quản gia mí mắt cũng không nhấc lên nói: “Nhị vị thiếu gia từ từ dùng bữa.”
Kiều Sâm khóe miệng run rẩy nhìn bát cháo loãng có thể bơi lội cùng đĩa bánh bao khô quắt trước mặt mình, lại nhìn nhìn bữa sáng phong phú trước mặt Kiều Cảnh An, chiếc đũa trên tay nặng thêm vạn phần.
“Ca ca, sao anh ăn ít như vậy?” Kiều Cảnh An thấy rõ mấy thứ trước mặt Kiều Sâm: “Em chia cho anh trứng chần nước sôi nè.” Nói rồi, cầm chiếc dĩa ngân quang lóng lánh xiên lấy một quả trứng.
“Nhị thiếu gia, thiếu gia ngày hôm qua nói muốn húp cháo loãng gặm bánh bao, trứng của cậu quá ngấy, vẫn là không nên miễn cưỡng thiếu gia.” Vương quản gia ngẩng đầu cười cười với Kiều Cảnh An, lộ ra vài chiếc răng trắng hếu: “Nhị thiếu gia chắc cũng không muốn thiếu gia khó xử a?”
Kiều Cảnh An nghe giải thích như vậy liền gật đầu, thu lại dĩa ăn, đưa tới bên miệng mình, một ngụm cắn xuống, quả trứng khuyết mất một miếng, cậu nuốt xuống, cười với Vương quản gia, nói: “Ăn thật ngon.”
Vương quản gia vui vẻ sờ sờ đầu Kiều Cảnh An: “Ăn ngon vậy liền ăn nhiều một chút, từ nay về sau cậu muốn ăn cái gì, Vương thúc thúc sẽ làm cho cậu.” Nói xong, lại gườm gườm liếc nhìn Kiều Sâm: “Không thích ăn cái gì, cứ nói cho Vương thúc thúc.”
Kiều Sâm bị cái nhìn này của Vương quản gia khiến cho có chút không được tự nhiên, dựa vào thái độ này của Vương quản gia, anh thậm chí bắt đầu hoài nghi Vương quản gia đã biết rõ chuyện giữa anh và Tiểu An.
Hai anh em ăn xong điểm tâm, Kiều Sâm muốn đi làm, lại không muốn để Kiều Cảnh An ở nhà một mình, cho nên lại đem Kiều Cảnh An mang lên xe mình.
Vương quản gia đứng ở trước cửa sổ trong thư phòng, nhìn theo chiếc xe màu đen chắn kính ra khỏi cửa chính của Kiều gia, thần sắc phức tạp khó phân, cho đến khi bóng dáng ô tô không còn nhìn thấy nữa, ông mới kéo bức màn lại, làm cho thư phòng rơi vào tối tăm.
“Đúng là nghiệt duyên a.”
***
Nhân viên Kiều thị từ trên xuống dưới lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng đã gần một tháng, Trầm Tuấn dụi dụi hai mắt thâm quầng, liền đến phòng bán hàng lấy báo cáo.
Tổng tài mấy ngày nay tính tình vô cùng không tốt, chiều hôm qua còn vô duyên vô cớ về sớm, làm trợ lý tổng tài, hắn cảm thấy áp lực rất lớn a.
Lấy báo cáo xong, còn xét duyệt qua một lần lại một lần, hắn liếc mắt nhìn thời gian, đã chín giờ, xem ra tổng tài không chỉ về sớm, mà còn đến muộn. Đem bản thiết kế của công ty chi nhánh sửa sang lại cho tốt, lại kiểm tra qua một lần nữa, hắn rốt cục thoáng nhìn thấy hai người ngoài cửa phòng làm việc. Hai mắt vốn đang ảm đạm vô thần của hắn bỗng dưng sáng ngời, người đi theo bên cạnh tổng tài, không phải Nhị thiếu gia sao?
Liếc mắt nhìn các loại tài liệu trong tay, Trầm Tuấn thở phào một cái thật dài, Nhị thiếu gia, cậu chính là Bồ Tát cứu khổ cứu nạn a.
***
Chiếc sô pha đơn trong văn phòng Kiều Sâm đã được đổi thành một chiếc ghế salon càng thêm mềm mại thoải mái, tuy nói kiểu dáng của nó vô cùng không ăn nhập với phong cách của cả văn phòng, nhưng không có ai dám nhiều lời một câu, người nào cũng biết, đó là ‘bảo tọa’ chuyên dụng thuộc về Nhị thiếu gia.
Sau khi Kiều Cảnh An đi theo Kiều Sâm vào văn phòng, liền ngồi lên ghế sa lon lật giở một quyển sách, không đầy một lát đã thấy sách trong tay cậu rơi trên mặt đất, còn người đã cuộn mình lại trên ghế salon mà ngủ.
Kiều Sâm thấy thế, giảm điều hòa nhiệt độ, còn lấy áo vest khoác lên người Kiều Cảnh An mới an tâm làm việc lại, chỉ an tĩnh ngồi một lúc, trong đầu lại nghĩ đến bộ dáng thở dốc của Kiều Cảnh An dưới thân mình đêm qua, còn có tiếng rên rỉ ngâm nga mị hoặc, buông con chuột ra, Kiều Sâm đi đến bên cạnh người đang say giấc, ngắm nhìn vẻ mặt bình yên lúc ngủ của cậu, nhịn không được cúi người hôn lên đôi môi đỏ mọng kia.
Trầm Tuấn đời này chưa bao giờ hối hận việc mình không gõ cửa phòng tổng tài giống như bây giờ, hắn nhẹ nhàng đóng lại cửa, lại không thể che hết sự hoảng sợ dưới đáy lòng.
Mặc dù khoảng cách có chút xa, nhưng cử chỉ ôn nhu của Kiều Sâm còn có nụ hôn kia, đã làm hắn hiểu đây là chuyện gì. Hắn như thế nào cũng không tưởng tượng được, Kiều Sâm đối với em trai của mình lại ôm loại tâm tư này.
Những nghi hoặc trong lòng trước kia tựa hồ nháy mắt đã tìm được đáp án, chỉ là đáp án này vô cùng kinh thế hãi tục, làm hắn bất chợt không biết phản ứng như thế nào.
Hắn chưa từng gặp qua một Kiều Sâm ôn nhu như thế, cũng chưa bao giờ thấy Kiều Sâm đối xử với ai tốt như vậy, Kiều Cảnh An là ngoại lệ, chỉ là phần ngoại lệ đó lại xen lẫn loại tình cảm này.
Nắm chặt tài liệu trong tay, Trầm Tuấn hít sâu một hơi, làm cho nụ cười trên mặt khôi phục trạng thái bình thường, giơ tay gõ lên cửa văn phòng.
“Vào đi.” Thanh âm này vẫn là đạm mạc vô tình như cũ.
Lúc Trầm Tuấn vào cửa, Kiều Sâm vẫn ngồi trên thành ghế sô pha nơi Kiều Cảnh An đang ngủ, nhìn thấy hắn tiến đến, Kiều Sâm cũng không đứng dậy, mà là vươn tay sửa sang mấy sợi tóc trên trán Kiều Cảnh An, hạ giọng nói: “Có chuyện gì?”
Liếc nhìn tay Kiều Sâm, Trầm Tuấn thu hồi ánh mắt, tận lực đè thấp thanh âm của mình: “Đây là tài liệu công ty chi nhánh gửi đến, còn có một số báo cáo của tất cả phòng.”
Kiều Sâm nhẹ gật đầu: “Đặt lên bàn, cậu đi ra ngoài đi.”
Trầm Tuấn theo lời đặt tài liệu lên bàn, lúc ra khỏi văn phòng, nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua, đã thấy Kiều Sâm hết sức ôn nhu đem Kiều Cảnh An kéo vào trong ngực, mà người bị anh ôm vào ngực kia, cũng không thấy có dấu hiệu tỉnh lại, mà lại dúi đầu vào cổ Kiều Sâm tiếp tục ngủ.
Trầm Tuấn trong lòng xao động, vốn là cảm giác kinh hãi tựa hồ hóa thành một loại chua xót khó nói lên lời, chỉ cảm thấy hai người này hòa hợp đến mức khiến cho người ngoài cảm thấy cực kỳ hâm mộ.
Chương 77
Kì thi cuối kỳ, đối với sinh viên đại học mà nói, là một cuộc chiến không có khói thuốc súng, cái này liên quan đến vấn đề học kỳ sau có phải thi lại hay không, quá trình thi lại thường thường rất thống khổ, kết quả luôn rất bi ai, cho nên mỗi đợt thi cuối kỳ đều phải rất thận trọng.
Hai ngày này Kiều gia mua sắm một lượng lớn các loại cá tươi, khiến cho đồng nghiệp trong thương giới cho rằng Kiều gia chuẩn bị chuyển sang kinh doanh thuỷ sản, bởi vì ngoại trừ mua cá ra, Kiều gia còn mời hai vị chuyên gia dinh dưỡng học, mang vẻ cực kỳ thần bí lại rất nghiêm trọng.
***
“Hạch đào một quả, nhân sâm 5 gram.” Đầu bếp đại thúc nghiêm túc cân đo dược liệu, nghiêm khắc dựa theo tiêu chuẩn dinh dưỡng mà chuyên gia định ra để nấu súp, mấy ngày nay trên dưới Kiều gia lâm vào trận địa sẵn sàng đón quân địch, không thể có nửa phần qua loa.
Đúng lúc này, đồng hồ báo giờ vang lên, đầu bếp đại thúc lập tức xoay người, bắc nồi lên đun nước, cẩn thận bỏ nhân sâm và hạch đào vào, sau đó vặn lửa nhỏ lại, biểu lộ rất nghiêm túc nói với phụ bếp bên cạnh: “Phải dùng lửa nhỏ hầm cách thủy 40′, đặt thời gian cho đúng vào.”
Phụ bếp cũng mang vẻ mặt hình sự lập tức tuân mệnh, ngay cả một giây cũng không kém.
Vương quản gia đi vào phòng bếp, vô cùng hài lòng với thái độ làm việc của đầu bếp đại thúc, nhẹ gật đầu: “Ngàn vạn đừng chủ quan, gần đây Nhị thiếu gia phải ôn thi, cần bồi bổ cho não rất nhiều.” Nói xong, bưng một đĩa điểm tâm bên cạnh định ra khỏi phòng bếp, Nhị thiếu gia đọc sách một lúc rồi, có thể đã đói bụng rồi.
Bởi vậy có thể thấy được, cái gọi là lời đồn của người ngoài là hoàn toàn không có căn cứ, Kiều gia từ trên xuống dưới vội vội vàng vàng, bất quá cũng chỉ là vì Kiều gia Nhị thiếu gia sắp có đợt thi cuối kỳ đâu tiên mà thôi.
Cái này cũng khó trách toàn bộ trên dưới Kiều gia nghiêm túc như vậy, năm trước toàn bộ tất cả các môn Nhị thiếu gia đều thi trượt, lão gia Kiều gia mất rất nhiều công sức, mới xin trường học cho cậu qua hết, hiện tại khó có cơ hội Nhị thiếu gia cố gắng như vậy, tuy bọn họ không hy vọng Nhị thiếu gia có thể lấy được học bổng gì đó, nhưng ít nhất cũng phải qua được a.
“Đúng rồi, Vương quản gia, nghe nói trong miếu thờ gần đây có vị thần Đông Ca, chỉ cần cúng bái thì có thể thi qua.” Đầu bếp đại thúc thấy Vương quản gia chuẩn bị ra khỏi phòng bếp, vội vàng đem tin tức nho nhỏ mà mình nghe được nói ra.
“Không đúng a, tôi nghe nói chính là thần Giảm Ca mới linh nhất, hôm qua cháu nhà tôi còn vừa đi thắp hương về.” Dì phụ bếp nghe vậy cũng nói: “Hay là quản gia ông liền đi cúng cả hai nơi đi?”
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian